CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 18

 Sáng hôm sau …


_ Quậy à, dậy đi học đi nè. Nay chép bài đầy đủ để tao mượn chép lại nha.


_ Hả, sáng sớm mặt trời còn chưa ngủ dậy nữa, mày kêu tên mặt lạnh ấy cho mượn vở tiếp đi.


_ Tao bảo cậu ấy đừng đến đây nữa rồi.


Nó ngồi bật dậy khi nghe Mèo nói:


_ Sao thế, bộ có chuyện gì à, tao thấy hắn tốt với mày hơn mọi người mà.


_ Tốt à, tao thấy … giống như là trách nhiệm hơn… . Mà thôi, dậy nhanh lên, Abbu tới đón mày hay ai.


_ Ừ, Abbu. – Nó mắt nhắm mắt mở chổng mông lên trời giống cái kiểu làm biếng ngồi dậy.


_ Cái gì mà Abbu, nhanh đi rửa mặt đi, tôi chở cô đi học.


Giọng nói quen thuộc, nó mở mắt ra. Hắn đang đứng bỏ tay vào túi quần trông vô cùng ngạo mạn và khó ưa, hất mặt về phía cái đồng hồ treo tường. Nó nhìn lên thì thấy đã 6 giờ 30 trong khi 6 giờ 45 là vào học.


_ Nhưng, đồ đi học.


_ Nè. – Hắn vừa nói vừa quăng cái balo trên vai hắn xuống đất.


_ Nhanh đi thay đồ đi, cho cô 10 phút nữa đấy, tôi ở dưới cổng bệnh viện đợi cô.


Nói rồi hắn bỏ đi còn nó thì ngớ người ra đấy, chạy vội lại cửa lấy cái balo của hắn rồi đi vào tolet.


_______


“ Quái lạ, sao hắn có quần áo đi học của mình, mình để ở nhà các seur mà. Rồi sao lại biết mình ở bệnh viện mà đến đón. Cái tên trời đánh này, à mà không, cái tên… à mà không, bạn … Zunn này. Ôi sao trong suy nghĩ còn không thể nói ra nổi tên hắn thì thế nào đây. Cố tập lại mới được, Zun thì cũng như giun thôi, cứ tự nhiên mà gọi “.


Nó vừa đánh răng vừa suy nghĩ về những hành động và những gì hắn mang đến cho nó.


…o.O.o…


10 phút sau…


_ Đi thôi.


_ Cũng đúng giờ nhĩ, còn 5 phút là vào học nên cố nhắm mắt lại nhé.


Hắn nói ngắn gọn rồi phóng thẳng xe về phía quốc lộ. Tiếng kèn xe inh ỏi vì hắn xin nhường đường, nó hoảng hồn và nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh vụt qua thật nhanh không đến 1 giây làm nó choáng. Hắn chạy xe như thế thì không biết đã gây ra bao nhiêu cuộc tai nạn giao thông không biết.


_ Này, chạy từ từ thôi, có gì, tôi tìm cách trốn vào, không bị bắt về phòng giám thị đâu mà lo, này… chậm lại.


Hắn giảm tốc độ lại theo ý nó.


_ Đâu ra cái giọng điệu tôi tôi thế. Có đọc kĩ cái luật lệ tôi giao chưa vậy.


_ Ờ nhĩ, nhắc mới nhớ. Anh nói sao cơ chứ, viết cái luật dành cho thú nuôi hay sao thế. Tôi chẳng thực hiện cái nào cả.


_ Ừ, thế thì nhắm mắt lại đi, tôi phải nhanh chóng dán thông tin quan trọng cho cả trường biết. Cái này là “xì-can-đan” nóng nhất đây. Tay chơi piano và tuyển thủ bơi lội ngủ cùng nhau trong 1 đêm mưa bão lớn, liệu chuyện gì đã xảy ra … ?


_ Này, … sao… sao anh thủ đoạn vậy hả.


_ À không phải là thủ đoạn, là vì mục đích riêng. Bởi thế cô im lặng và thực hiện đi, nếu không muốn “thanh danh” 1 đứa con gái bị “bôi” nhé.


_ Nhưng … cũng phải cho tôi ý kiến chứ.


_ Ý kiến gì, bỏ từ tôi ấy đi nhá.


_ Ờ, thì… Quậy muốn có vài ý kiến phản đối. Có 1 số điều lệ không hợp lí.


Bắt đầu cuộc khiêu chiến, hắn dừng xe lại để nói rõ vấn đề rồi mới tính tiếp.


Trong khi 2 đứa nó tranh cãi ở ven đường thì tại bệnh viện, Abbu đang phát hoả lên. Sao Zun lại thay cậu ta làm mọi thứ, đằng này lại không nói với Abbu 1 lời. Abbu nhanh chóng chạy xe đuổi theo 2 đứa nó, có vẻ như cậu ấy nhận ra được sự bấy ổn từ Zun, hắn chẳng bao giờ tốt bụng đến mức chở con gái đi học như thế.


……………… Tại cổng trường …


_ Này, trễ rồi đấy, tại cô không đấy.


_ Ai nói tại … Quậy, là tại … Zun đó. Ôi sao mà khó xưng hô thế này.


_ Ừ, không cần quan tâm, làm sao đây hả nhỏ kia.


_ Đi theo đằng sau, bảo sao làm như thế, biết không ? … Đầu tiên, Quậy sẽ bắt chuyện với thầy giám thị, Zun lén chạy vào và đứng đợi, tới khi Quậy làm bộ để rớt mớ đề cương ôn tập thì chạy lại. Rồi … ^% %...&% ?% %&. ... %...> ?%?^ %?? % ?... ..%% Y..... Rồi, cầm cặp dùm Quậy đi.


Nói rồi nó đi cái kiểu đột nhập, trước cổng trường, hắn thì đứng đằng sau tỏ vẻ khó chịu, đâu ra cái vụ rình mò này vậy không biết.


_ Này, Ly, em đi trễ nữa đấy hả ?


_ Dạ, chào thầy giám thị, chà. Giày mới hả thầy, đẹp quá, thầy mua ở đâu thế ?


_ À, ở trung tâm Sita đấy, cái này vợ thầy mua tặng thầy.


Hắn đang lén chạy vào trường khi ông thầy bị nó chặn tầm mắt.


_ Đẹp thật đấy, bữa nào em cũng phải ghé mua tặng ông chủ quán chỗ em làm, ông ấy có đôi giày cũ mèm mang tới mang lui, haha …. Ây chết…. ôi đề cương ôn tập.


Từ hướng cầu thang hắn chạy lại.


_ Này, lớp trưởng, đi photo gì mà lâu thế, cô bảo vào nhanh còn chuẩn bị kiểm tra nữa.


_ Ờ, giúp Ly nhặt mấy cuốn đề cương với, trễ rồi, thầy ơi giúp em với.


_ Ờ ờ.


Ông thầy có vẻ 100 lần bị nó lừa đúng 100 lần. Nhặt xong mớ đề cương mà hôm qua nó mới nhận từ phòng hành chánh nhưng chưa kịp phát ra cho cả lớp, nó và hắn nhanh chóng chạy về lớp.


_ May mà có mấy cuốn đề cương này, ôi cái ông thầy đấy cứ dụ vài câu là lại tin.


_ Đừng tưởng như thế là hay. – Hắn tự dưng nổi cáu.


_ Gì thế, sao lại làm cái bản mặt ấy vậy hả.


_ Tôi chẳng thích con gái nói dối, nhất là nói dối với người lớn.


_ Tôi ,… à Quậy cũng đâu cần anh thích, plè….


Nói rồi nó lon ton múa hát trên hành lang, hắn thì bực bội bỏ tay vào túi quần mà nhìn nó với ánh mắt rõ sự khó chịu.


________ ooo ________ Vô tình …


Cái người con trai thích nó bấy lâu, nay thấy cảnh nó và hắn đi cùng nhau …


________ooo_________


Abbu bị giữ lại bởi giám thị và bị bắt vào phòng viết kiểm điểm. Tâm trí đâu nữa cơ chứ, nó sao lại đi cùng hắn ? Abbu bứt rứt nhưng không biết làm gì hơn, bắt đầu có cái gì đó ngăn cản con đường để cậu ấy chinh phục nó.


_ Ụa, Abbu sao chưa tới nữa nhĩ. Cô chấp nhận đổi chỗ thế này thì không biết Abbu có nói gì không nhĩ, đó giờ quen ngồi gần Abbu rồi.


Nó bỗng buồn và nhìn về phía chỗ ngồi của Abbu, cậu ta chưa vào và bàn trước là cái con nhỏ xinh gái từng ngồi kế Kenty. Nay nó thế chỗ nhỏ đấy không biết có ảnh hưởng gì đến tên Kenty hay không nữa.


Cô bảo nó phát đề cương ôn tập cho cả lớp trong khi nó vẫn đang để hồn đâu đó.


_ Này, cô bảo phát đề cương kìa, hồn đi đâu thế hả ?


_ Dạ, dạ em phát ngay đây cô.


Nó đứng dậy đi phát cho cả lớp, mắt cứ hướng ra cửa mãi. Cho đến khi nó phát đến bàn cuối, nhìn xuống cổng trường và thấy Abbu đang ngồi ở phòng giám thị.


_ Cô ơi, em xuống phòng giám thị tí nhé cô, không biết bạn Khang sao lại ở đấy mà không lên lớp nữa.


Nói rồi, cô gật đầu cho nó đi, nó chạy vội xuống lầu, nhưng lúc này …


_ Này, đứng lại.


_ Gì thế ?


_ Cô lên học đi, để tôi đi xuống xem nó thế nào.


_ Quậy là lớp trưởng, nên Zun về lớp đi.


_ Muốn thế nào, được quyền chống đối tôi hồi nào thế.


_ Trong 10 điều luật không có điều luật là không được chống đối anh.


Nó tiếp tục chạy xuống lầu, hắn cũng chạy theo. Dù gì thì hắn cũng phải ngăn cản, để nó ít tiếp xúc với Abbu hơn. Hắn lo ngại vì Quậy có vẻ đang khá quan tâm Abbu.


___________


_ Chào thầy, cô chủ nhiệm bảo là cho bạn Khang lên làm kiểm tra.


_ Ờ, chờ tí, Khang, em có viết cho nhanh lên không.


Abbu lúc này chợt tĩnh, nãy giờ cậu ấy chẳng viết được dòng nào trong tờ giấy kiểm điểm. Nó đến làm Abbu bỗng cười rồi lại tắt ngay nụ cười ấy khi thằng bạn thân của cậu ấy đi theo sau.


_ 2 người … xuống đây làm gì thế.


_ Dạ, em xuống gọi anh lên, nay kiểm tra 1 tiết mà. Nhanh lên, thầy ơi hay để ra chơi nhé, cả lớp đang đợi, trễ tiết rồi thầy.


_ Ừ, thôi em lên lớp đi, tí nữa ra chơi xuống viết kiểm điểm cho thầy.


Nói rồi Abbu cùng nó và hắn lên lớp.


Cảm giác khó chịu nhất từ trước tới giờ đang tồn tại ở đâu đó trong tâm trí của Abbu. Từ khi có hắn xuất hiện, mọi thứ liên quan tới nó đều không trong vòng “kiểm soát” của Abbu. Đôi lúc cậu ấy tự hỏi “ sao để mình gặp Quậy để bây giờ, mọi việc mình suy nghĩ đến đều là Quậy”. Dù có thích nó đến đâu đi nữa, Abbu cũng không có quyền gì mà cấm nó đi cùng với hắn, nhưng hắn thì lại có quyền cấm nó đi cùng Abbu.


…………………


_ Em đi đâu vậy Quậy, sao lại ngồi ở đấy.


_ Dạ, em mới xin cô đổi chỗ, Mèo sắp vào học nên em muốn sang đây ngồi cạnh Mèo giúp đỡ nó, cô cũng đã đồng ý rồi.


_ Ờ…


Abbu im bặt khi biết người muốn đổi chỗ là nó chứ không phải ai khác. Gương mặt buồn bã, Abbu không còn tươi cười và hăng say nói chuyện với nó như mọi ngày. Mọi thứ yên tĩnh riêng ngày hôm nay và kể cả nó cũng thế.


Cho đến khi hết tiết cuối, nó xách cặp định sang chỗ Abbu nhờ cậu ấy chở về nhưng Abbu đã ra khỏi lớp lúc nào không biết. Nó chạy thật nhanh ra cổng trường. Chiếc môtô vụt nhanh ngoài đường lộ. Nay, Abbu không đợi và chở nó về …


_ Sao thế ?


Hắn đi lại đứng sau lưng nó, dường như hắn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


_ …


_ Chờ tí nhé tôi đưa cô về.


_ Thôi khỏi, tôi muốn đi bộ 1 mình.


Nói rồi nó bỏ đi, không quay lại nhìn hắn và cũng chẳng nghĩ đến lời nói của nó, nó lại phạm luật.


_ Này, nhỏ kia … này… chờ tôi với.


Hắn lúng túng không biết làm gì, cho đến khi hắn quyết định để chiếc xe ở lại trường và chạy theo nó.


________ “Đau khổ” mang những bước chân của cậu ta đi …


“Nỗi buồn” làm nó nghĩ đến cảm giác của mình lúc này …


“Mục đích” khiến hắn bất chấp tất cả dù là làm người khác đau khổ …


…o.O.o…


“Tôi đã từng nghĩ, Abbu sẽ không bao giờ bỏ mặt tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vậy mà lúc này, cậu ta ra về mà chẳng ngó đến tôi thậm chí là nói cho tôi biết lí do. Cậu ta đang giận tôi sao ? Tôi không gây ra tội tội lỗi gì chứ ? ” - Nó cuối mặt và than thở với chính mình.





_ Này, chờ với. Abbu không chở cô về là cô buồn đến thế sao.


_ Tôi không có buồn.


_ Cô đang buồn kìa.


_ Không có mà, sao anh nói nhiều vậy hả, trật tự đi.


Nó nổi cáu và la lớn, nó chẳng cần xưng hô đàng hoàng với hắn nữa. Đi thật nhanh để hắn không thể đuổi theo nó.


_ Này, chờ với, làm gì mà đi nhanh vậy. Ừ thì cô không buồn, cô đang vui vì Abbu để cô đi bộ, được chứ gì.


_ Anh im đi.


Nó quay sang quát lớn rồi bỏ chạy. Riêng hắn lúc này mới cảm nhận được sự giận dữ của nó. Hắn dừng lại nhìn nó chạy đi, rồi cũng quay gót, hắn về trường và lấy xe.


…o.O.o…


Nó đang buồn, đó là sự thật.


Nhưng …


Lý do là gì thì chỉ có nó mới biết …


…o.O.o…


Chương 11

…“Cảm giác được quan tâm bao lâu nay lạc mất đi đâu”

“Quay lưng chẳng nói để giờ suy nghĩ vẩn vơ”

“Con đường dài, tâm trí về một người”

“Danh dự mất đi thì có là gì ?”

“Nhưng sao mọi thứ thường không làm theo suy nghĩ”

“Cũng đơn giản đó là phản xạ như bao phản xạ khác”…


Gió mang bước chân nó đi, mái tóc cao chót đỉnh đầu tung bay trong gió khi cái buộc tóc rơi ra. Nó không quan tâm điều đó, cả khi bụi bay vào mắt, nó cũng không lấy làm đau rát mà dụi dụi như bình thường. Điều nó quan tâm lúc này là cảm giác hụt hẫng, cái cảm giác nặng nề thứ 2 sau ngày mẹ và ba nó chia tay nhau. Có lẽ nó đã quen sống cuộc sống luôn có Abbu bên cạnh và giúp đỡ nó, vì thế nên lúc này, dù không biết Abbu sao lại như thế nhưng nó lại cảm thấy buồn và trống rỗng.


Bước chân nhanh dần, cho đến khi nó bắt đầu những bước chạy …


…o.O.o…


Bị cuốn về với cái cảm giác khó chịu ấy cách đây không lâu …


Cái ngày khiến mọi thứ thành thế này …


Cha, mẹ … mưa và ai đó …


Đêm mưa trong bóng tối giữa 2 người xa lạ …


…o.O.o…


Nó dừng lại trước cửa nhà. Không phải nhà hắn, Abbu hay nhà các seur, nó đến nhà Mèo khi lúc này nó không đủ dũng cảm để chạy đến nơi gây cho nó cảm giác hụt hẫng lần đầu tiên trong cuộc đời.


_ Chào cô, con mới tới.


_ À, Quậy đó hả con, ngồi đi, chờ cô tí, cô mới từ bệnh viện về. Mèo chưa lành thì tới ba nó phát bệnh nên cô bận rộn và rối rắm lắm.


_ Dạ, để con phụ cô cho.


Nó chạy xuống bếp với mẹ Mèo và phụ dì ấy rửa chén.


_ Để đó cô làm được rồi.


_ Thôi để con phụ cô. Trông cô mệt mỏi và xanh xao quá.


_ Con nhỏ này, con mà cũng biết xem sắc thái người khác à, coi bộ dạo này chuyển từ ngành chơi sang ngành y nhỉ.


_ Hìhì, đâu có đâu ạ, cô cứ chọc con, nay con đi học về muốn sang bệnh viện thăm Mèo nhưng thôi tối con sang ấy ngủ với Mèo luôn, tranh thủ qua đây coi có giúp gì được cho cô không.


_ Tay con bị sao thế, sao lại băng trắng hết mấy đầu ngón tay vậy ?


_ Dạ, không sao đâu cô, con băng chơi thôi mà, hihi, tí con tháo ra.


Mẹ Mèo cười và rửa tay đi sang bếp nấu nước. Nó thì vẫn tiếp tục rửa chén, bây giờ nó không biết làm sao để nói lời nghĩ việc tại nhà Abbu nữa, không biết làm sao để thoát khỏi những điều luật quái quỹ của hắn nữa. Dòng suy nghĩ đua nhau chạy trong tâm trí nó khiến nó như đang mơ hồ chẳng để ý mọi chuyện xung quanh …


“ Có phải Abbu đang buồn chuyện gì hay không ? Hay là mình cứ suốt ngày đi cùng hắn không sang nhà Abbu làm việc đàng hoàng ? Nhưng Abbu không nhỏ mọn như thế, thường thì việc nhà anh ấy đều giúp mình mà. Không lẽ Abbu cũng không thích mình dính dán tới hắn, hắn thì lại không muốn mình dính dán tới Abbu. Ôi đúng là con trai khó hiểu quá mà. Mình phải làm gì đây ?”…


Cho đến khi …


_ Quậyyyy…yy….


_ …


_ Quậy ơi, hít… Quậy à …


Nó như chợt tĩnh lại và quay xung quanh, mẹ Mèo không có ở đây, cô ấy đang ở trên nhà trên và gọi nó với giọng điệu hết sức không ổn.


_ Dạ…


Nó vừa cầm khăn lau cái bát, vừa lon ton chạy lên phòng khách.


_ Gì vậy cô ?


Nó hoảng hốt khi thấy nước từ khoé mắt mẹ Mèo chảy ra, cô ấy không nói nên lời.


_ Quậy, … dì … dì …


_ Sao vậy cô, nói con nghe đi, cô bình tĩnh, không lẽ …


_ Ba… ba…


_ Sao cơ, ba Mèo, ba Mèo bị gì hả cô ?


Nó hốt hoảng chẳng giám lại gần mẹ Mèo vì người cô ấy như xanh lại và bắt đầu khóc.


_ Ba con … mẹ kế của con vừa gọi … ba con … đang ở bệnh viện … ông ấy bị tai nạn giao thông, bệnh viện Lạc Âu… tình hình, nguy kịch lắm …


[ Roách. … hh.h.h.h… ]…


Nó đánh rơi cái bát trên tay, mắt mở to và đỏ ửng lên, tay run và chiếc khăn cũng rớt khỏi tay nó. Nó quay về hướng cửa cổng và chạy mang theo những vết máu dưới chân, nó đạp phải những mảnh vỡ từ cái bát nó mới làm rơi.


_____ Không còn cảm giác đau …


Không cần biết nó đã từng bị ba nó đánh …


Không khóc như bao lần nó vẫn không khóc …


Không cần biết gì từ thế giới này ngoài ba nó đang trong cơn nguy kịch …


_____


Nó chạy thật nhanh, nó không biết bệnh viện ấy ở đâu cả, chỉ biết rằng nó phải chạy đến khi tìm được bệnh viện. Cho đến khi …


Chiếc môtô chạy ngược chiều với nó thắng gấp. Abbu, cậu ấy dừng lại khi thấy nó đang chạy về hướng ngược lại, tay và chân nó có máu, cậu ấy hoảng hốt và vòng xe lại.


_ Quậy à, Quậy, em sao vậy, em đi đâu thế để anh đưa em đi.


_ Abbu, Abbu … em… đưa em đến bệnh viện Lạc … Lạc …


_ Lạc Âu …


_ Dạ, đưa em đến đó nhanh lên anh.


Nó như mất hồn, chỉ biết vội chạy lại leo lên xe Abbu và hối thúc cậu ấy chạy thật nhanh. Lúc này, Abbu thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo những gì nó bảo. Bệnh viện Lạc Âu …


_ Cô ơi, bệnh nhân Lâm Tuấn đang ở đâu vậy cô.


_ Bệnh nhân này mới được chuyển vào, đang trong phòng cấp cứu, có vẻ khá nguy kịch vì đó là tai nạn giao thông với xe 4 bánh, có lẻ là xe tải.


Nó như choáng và đứng không vững, Abbu vội nắm lấy nó khi nó gần như không còn đủ sức đứng trên đôi chân của mình. Theo lời chỉ dẫn của cô y tá, 2 đứa nó chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu. Ở đấy lúc này có dì và cả em cùng cha khác mẹ của nó.


_ …Dì … ba của con …


_ Hít, hít, ông ấy, hít … Ông ấy đi làm về và bị xe tải tông, dì mới nhận được tin từ bệnh viện vội chạy đến đây. Không biết liên lạc với con bằng cách nào nên dì gọi cho mẹ của Mèo mong là liên lạc được với con.


Nó như hoảng loạn, chạy đến bên cánh cửa, mọi thứ xung quanh nó bây giờ như vô nghĩa, nó đau đớn và hiểu được rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì cha vẫn là cha của nó. Dù ông ấy có phản bội mẹ nó hay chính cả nó thì ông ấy vẫn là người cha luôn thương yêu nó từ nhỏ cho đến bây giờ.


Nó đau khổ quỳ gối trước phòng cấp cứu, không khóc, vẫn không khóc như bao lần, thầm chờ đợi phép lạ đến và cha nó có thể qua cơn nguy hiểm.


Bàn tay nó rướm máu còn tươi vì trên đường đến đây nó tháo hết tất cả những bông băng trên những đầu ngón tay. Những vết dao cắt táo hôm ấy còn rõ mồn một màu đỏ tươi, chân nó thì đã không còn biết đau là gì, dù những mãnh vỡ của cái bát thuỷ tinh còn vướng vào chân nó, đâm càng sâu khi nó cố gắng chạy. Nó là ai mà tưởng mình không biết đau đớn cơ chứ.


Abbu xót xa nhưng không biết làm gì hơn, cậu không dám mở lời để khuyên vì có lẽ có khuyên nó cũng chẳng nghe, nó cứng đầu hơn bất cứ ai mà cậu gặp cơ mà. Không còn cách nào hơn, Abbu để nó một mình ở đó và chạy đi mua cái gì đó.
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29 Tap 2
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt